Vừa sửa xong nhà cửa, một nha ba người Uông Tuấn Nghị đang bận rộn ở trong nhà bếp.
Bọn họ mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ, trổ hết tài năng nấu nướng để chiêu đãi một vị khách, là người đã giúp cho gia đình bọn họ sống lại.
Người ơn này chính là Ôn Văn.
Anh ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân xem TV, chờ đợi ăn cơm.
Ôn Văn đã quyết định xong mục tiêu kế tiếp chính là một thành phố núi ở tỉnh Trọng Thục phía xa, ở nơi đó có một viện bảo tàng quý hiếm, Ôn Duệ từng làm nhân viên an ninh trong viện bảo tàng đó hai tháng, Ôn Văn quyết định sẽ tới nơi đó xem tình huống một chút.
Mà trước khi chuẩn bị đi, Ôn Văn cần kết thúc chuyện ở thành phố Lộc Cảng.
Cả nhà Uông Tuấn Nghị được Hiệp Hội Thợ Săn thả ra, vẫn chưa loại bỏ lý ức, bởi vì Ôn Văn yêu cầu để mình tới thăm tình huống của người nhà này lần cuối cùng rồi mới tiến hành xóa bỏ ký ức.
Thật ra Ôn Văn không có mục đích kỳ quái gì, chỉ là trong quá trình điều tra Ôn Duệ làm Ôn Văn có chút đa sầu đa cảm ngắn ngủi nên muốn tới xem tình huống gia đình Uông Tuấn Nghị một chút, vừa lúc bọn họ muốn đãi anh bữa cơm nên Ôn Văn liền lưu lại.
Nói ra thì món ăn nhà nào cũng có hương vị xêm xêm nhau, thế nhưng đồ ăn Du Tuệ làm lại có mùi thơm rất kỳ lạ, điều này làm Ôn Văn khá chờ mong.
Sau khi tất cả món ăn được dọn lên bàn, biểu cảm của Ôn Văn có chút kỳ quái.
Trong mấy món ăn có thể nhìn thấy không ít loại sâu bọ, mùi hương kỳ quái ngửi thấy khi nãy có lẽ là mùi thơm phát ra của đám sâu bọ bị chiên xào chế biến.
Cơn thèm ăn của Ôn Văn tan biến sạch sẽ, dùng động tác mà ba người nhà Uông Tuấn Nghị không thể nhìn thấy đưa thứ trong chén mình tới dưới bàn, Tam Tể Nhi ăn mê say.
"Ừm.... ba người không thấy cơm này thực kỳ quái à?" Ôn Văn trầm mặc nói.
"Kỳ quái..." Uông Tuấn Nghị im lặng suy nghĩ một hồi, sau đó mới hiểu rõ.
Từ sau khi Uông Tử Hiên xảy ra vấn đề, bàn ăn nhà bọn họ vẫn luôn là thế này, bởi vì Uông Tử Hiên thích ăn côn trùng nên trên bàn cơm nhà bọn họ cũng thường xuyên thấy những loại sâu bọ có thể ăn được.
Người nhà bọn họ ăn đã quen nên nghĩ là không có vấn đề, nhưng Ôn Văn được xem là người ngoài lập tức nhận ra vấn đề.
Ôn Văn thở dài một tiếng, lôi ra một vật thể như cây côn bạc, bấm nút một cái, tia sáng phát ra làm vẻ mặt ba người dại ra.
"Lời tôi sắp nói ra sẽ thay đổi trí nhớ của ba người, các người chưa từng trải qua sự kiện siêu nhiên gì cả, ba năm nay con trai hai người ru rú trong nhà là vì mắc chứng bệnh tâm thần hiếm thấy, nhưng bệnh đã được trị hết."
"Từ trước tới nay ba người chưa từng gặp người tên Ôn Văn, Uông tiên sinh cũng chưa từng có người bạn nào là Ôn Duệ, lúc tôi ra khỏi cửa thì các người cũng khôi phục lại."
Đi tới cửa, Ôn Văn mới nhớ ra mình quên điều gì, đột nhiên quay lại nói với bọn họ: "À đúng rồi, nhà các người không thích ăn sâu, từ trước tới giờ chưa bao giờ thích!"
Sau khi Ôn Văn ra khỏi cửa, trong căn nhà an tĩnh kia khôi phục lại sức sống, đủ loại âm thanh ồn ào truyền ra.
"Trời ơi, sao trong thức ăn lại có nhiều sâu thế, chịu không nổi muốn ói luôn rồi đây!" Du Tuệ phát ra tiếng hét chói tai.
Uông Tử Hiên than phiền nói: "Mẹ ơi, hôm nay bẫy trong cơm của mẹ có phải hơi nhiều rồi không vậy."
"Trên bàn sao lại có bốn cái chén vậy, đáng nghi là...." Uông Tuấn Nghị nhìn chén đũa trên bàn, theo bản năng phân tích.
Uông Tử Hiên vỗ vỗ vai Uông Tuấn Nghị: "Được rồi mà cha, đang ở trong nhà đó, tạm thời đừng làm đại thám tử."
Ngoài cửa, Ôn Văn nghe người một nhà này ồn ào, mỉm cười.
Tuy bọn họ đã mất đi một phần ký ức nhưng người một nhà này còn vui vẻ hơn cả trước kia.
Bọn họ đã trả qua nhiều chuyện như vậy, chỉ có quên đi mới có thể làm bọn họ quay trở lại cuộc sống bình thường, trái tim của con người bình thường cũng không phải quá mạnh mẽ, rất khó bình yên sinh sống khi biết được chân tướng, có lẽ loại bỏ đi ký ức này mới là nhân từ đối với bọn họ.
Nhưng ký ức của Ôn Văn thì ai có thể loại bỏ chứ, hiện giờ anh đã cảm thấy hối hận khi quay về thành phố Lộc Cảng rồi.
....
Trước tòa nhà cao chót vót của tập đoàn Duệ Tinh LOG, trong hẻm nhỏ đen kịt, hai bóng người mặc áo khoác dài màu đen gỡ mặt nạ bảo hộ, bắt đầu tiến hành mưu đồ bí mật.
"Benbour, tao tra ra được tập đoàn Duệ Tinh này là một xí nghiệp mới ở tỉnh Tương Nam, người nắm giữ toàn bộ cổ phần Phùng Duệ Tinh rất giỏi kiếm tiền, hơn nữa cũng không dính dáng gì tới Hiệp Hội Thợ Săn...." Một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen sử dụng ngôn ngữ liên bang không thuần thục nói.
"Babol, ý của mày là lấy tập đoàn này làm mục tiêu, gom góp tài chính hả?" Một người mặc áo khoác dài khác dùng giọng điệu kỳ lạ tương tự nói.
Người đàn ông đầu tiên gật đầu nói: "Chính là tập đoàn Phùng Duệ Tinh này, chúng ta vừa mới gia nhập tổ chức không bao lâu, nhất định phải làm ra chút thành tích để Hủ Huyết Giả đại nhân chú ý, như vậy mới nổi bật được!"
"Vậy khi nào chúng ta ra tay, tao có thể dùng tay không bóp nát đầu nó!" Babol hưng phấn xoa xoa tay.
Benbour nện cho Babol một cú, tức giận nói: "Ngu ngốc, chúng ta phải đi uy hiếp hắn, để hắn cung cấp tài chính cho tổ chức chúng ta chứ không phải giết hắn để cướp tiền!"
Babol không để ý tới cú đánh kia, chỉ là có chút oan ức nói: "Chúng ta là người mà, dùng kiểu cách mềm yếu như vậy làm chi."
"Hai chúng ta có thể mang về bao nhiêu tiền chứ hả? Gây ra động tĩnh lớn sẽ làm đám Hiệp Hội Thợ Săn kia chú ý, để đám có tiền cung cấp tài chính lâu dài cho tổ chức mới là công lao lớn, tự mình ôm một đống tiền về có khi còn bị nghiêm phạt!"
"Bớt hành động bạo lực một chút đi, nơi này không phải Thủy Thành Oye, đây là địa bàn của con người!" Benbour nghiêm túc nói với Babol.
Babol suy nghĩ một hồi lâu vẫn không hiểu được, vì thế ngu ngơ nói với Benbour: "Được rồi, mày nói gì thì tao nghe nấy, dù sao thì mày cũng thông minh hơn tao."
"Mày đừng có hành động thiếu suy nghĩ, kế hoạch cụ thể thế nào cứ để tao lo, chúng ta phải biểu hiện ra sức mạnh có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào mới được, nghe nói hắn tự mình mở một công ty bảo vệ...."
Đầu hẻm, một người bán hàng rong tò mò nhìn vào trong hẻm một chút, nhưng bởi vì trời quá tối nên chẳng thấy được gì cả.
Khó trách hắn tò mò như vậy, đêm hôm khuya khoắt hai người đàn ông chạy vào trong hẻm lén la lén lút, là ai thì cũng tò mò cả thôi.
Người bán hàng rong vừa định thu lại tầm mắt thì ánh sáng của một chiếc xe lóe lên, ánh đèn nhoáng một cái chiếu rọi lên mặt hai người, lộ ra gương mặt của bọn họ.
Hai người này một người màu xanh nhạt, một người màu xanh đậm, là hai cái đầu cá vẫn còn lóng lánh ánh nước!
Người bán hàng rong im lặng lắc đầu, hắn không ngờ là hai tên biến thái đêm hôm chui vào trong hẻm, lại còn thích hóa trang kỳ dị, để mình ăn mặc đẹp một chút không tốt à, sao lại hóa trang thành cá mặn thế kia...
Sau đó hắn tiếp tục công việc bán hàng của mình.
Babol liếc nhìn Benbour, sau đó nhỏ giọng nói: "Hắn thấy chúng ta rồi, có điều hình như không quan tâm lắm."
Benbour suy nghĩ một chút rồi nói: "Người trên đất liền có kiến thức rộng rãi, có lẽ không thèm để ý tới hình dạng của chúng ta, có điều..."
Lại một tia sáng chiếu vào làm gương mặt Benbour có chút lạnh lẽo, hắn đưa tay rạch một đường trên cổ: "Chúng ta đã hứa với đại nhân là sẽ không tiết lộ tung tích rồi, vì thế.... làm hắn ngậm miệng đi!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo